Con đường chẳng mấy ai đi - Tôi đi!
- Han Phi
- Oct 8
- 3 min read
Gần đây, khi chứng kiến hai người bạn của mình có những bước tiến trên hành trình sự nghiệp của họ. Trong đầu mình bỗng tua lại một loạt hình ảnh như một thước phim ghi lại những kỉ niệm, những kí ức cũ về những người bạn này của mình.
Hai con người, hai hành trình, nhưng cả hai đều để lại trong mình một thứ dư âm khó tả.
Người thứ nhất vừa đạt giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực của bạn, một thành tựu mà bất kỳ ai trong nghề cũng mơ ước được một lần chạm tay tới.
Nhưng bạn không khoe, không ảnh chụp lung linh, không tiệc mừng rầm rộ.
Rời khỏi sân khấu sau lần nhận giải thưởng ấy, bạn lại lặng lẽ trở về với công việc, tiếp tục cần mẫn như chưa từng có ánh đèn nào soi rọi. Những câu chuyện nhỏ bé, những mảnh đời lặng lẽ qua góc nhìn của bạn vẫn đều đặn lên sóng. Cứ thế, bạn bền bỉ và miệt mài theo đuổi những giá trị mà nghề mang lại cho cộng đồng.
Mình nhận ra, ánh sáng trong mắt bạn không đến từ chiếc cúp hay tấm bằng, mà từ niềm tin rằng bản thân vẫn đang sống trọn vẹn với điều trái tim đã chọn.
-
Người thứ hai - không cầm trong tay những giải thưởng danh giá, nhưng lại là một kẻ lữ hành đúng nghĩa.
Bạn đã băng qua những ngọn núi hoang vu, dừng chân ở những làng quê heo hút, rồi hòa vào nhịp sống của những đô thị xa hoa rực rỡ nơi trời Tây.
Không phải để gom về một bộ sưu tập ảnh check-in.
Không phải để kể cho thiên hạ nghe một câu chuyện “đáng ghen tị”.
Bạn chỉ đang lần theo những “chỉ dẫn” từ trái tim, thứ tiếng gọi sâu thẳm bên trong mà không nhiều người có thể nghe thấy.
Một hành trình âm thầm, đến nỗi chẳng ai thực sự biết bạn đang làm gì.
Nhưng từng bước chân, từng vùng đất, từng con người bạn gặp… đều đưa bạn đến gần hơn với điều mà tâm hồn bạn khao khát.

Nhìn hành trình của hai người bạn, mình nhận ra một điểm chung:
Họ dám trải nghiệm vì điều mình đam mê, bền bỉ, năm này qua tháng nọ.
Không cần ai biết đến.
Chưa cần ai ủng hộ.
Quan trọng nhất: HỌ ỦNG HỘ CHÍNH MÌNH.
Họ làm bạn với chính mình trên mọi nẻo đường, bất kể đi xa đến đâu, thất bại rồi làm lại bao nhiêu lần.
Chợt nhìn lại… chính bản thân mình cũng đang sống như vậy.
Ngày ngày, mình vẫn theo đuổi lý tưởng của mình trên hành trình đồng hành với học viên, trong từng cách mình làm việc, từng ý tưởng mình muốn thực hiện, từng giá trị mình muốn trao đi.
Mình vẫn đang trên “Con đường chẳng mấy ai đi” – tôi đi!

Mình nghiệm ra một điều:
Khi thật sự hiểu mình là người thế nào, hiểu điều mình muốn thực sự là gì, chúng ta chỉ việc đi thôi.
Không FOMO.
Không đổi hướng liên tục khi bản thân chưa thực sự nỗ lực đến tận cùng một lần. Cũng không bị lệch hướng vì tác động từ thế giới bên ngoài.
Chúng ta sẽ chỉ tập trung vào sự thay đổi bên trong, vào giá trị mà chúng ta tạo ra cho bản thân và cho cộng đồng.
Bạn hãy nhớ kỹ lại xem, sở dĩ chúng ta hay “đứng núi này trông núi nọ” là vì chưa thực sự hiểu, biết và tin chính mình mà thôi, đúng không?
-
Vậy nên…
Có thể hôm nay bạn đang đi một mình.
Có thể KPI chưa đạt.
Có thể việc bạn làm vẫn chưa ai biết đến.
Nhưng đừng để những điều đó làm bạn “động tâm” nghiêng ngả.
Thay vì chen chân vào con đường xô bồ, thay vì ngó nghiêng tám phương mười hướng xem người ta làm gì…
Hãy tập trung vào điều bạn giỏi, điều bạn yêu thích, để tạo ra giá trị cho chính mình.
Bởi khi việc bạn làm thực sự có giá trị, nó sẽ tự tỏa hương mà bạn chẳng cần phải phô trương hay khua chiêng gióng trống.
Con đường ấy, dù ít người đi, vẫn sẽ đưa bạn đến đích.
Vấn đề là, bạn có đủ bền bỉ để đi tới cùng hay không?!




Comments