Bền bỉ không phải là không bao giờ ngã. Mà là mỗi lần ngã bạn đứng dạy đúng chỗ và đi đúng hướng hơn
- Han Phi
- Nov 5
- 5 min read
Có những ngày, mở điện thoại và thấy một tin nhắn "Cảm ơn, nhưng mình chưa có nhu cầu" , hay "Cảm ơn nhưng cho mình nghĩ thêm chút"...
Cũng chỉ là vài chữ thôi nhưng đủ sức để khiến ngày mới của bạn trôi sâu vào trong im lặng.
Bạn chỉ muốn đặt điện thoại xuống, rời khỏi màn hình máy tính, ước gì tìm chỗ nào đó để vùi đầu vào vì chẳng muốn nhắn thêm cho ai nữa.
Không phải vì hết khách.
Mà vì hết dũng khí.
Mình từng nghĩ, nếu làm tốt – người ta sẽ tự tìm đến.
Mình từng có những giai đoạn ổn – người ta khen, người ta hỏi, người ta mua.
Nhưng rồi đến một lúc, mọi thứ trùng xuống. Không ai hỏi nữa. Không ai inbox nữa. Không ai nhắc đến mình nữa.
Một cụm "để sau nhé" thôi nhưng đủ khiến chúng ta "đau" và "hụt hẫng", phải không?
Mình từng đồng hành với một mentee – một người có năng lực thật sự.
Hồ sơ năng lực của bạn khá sáng. Viết tốt và chuyên môn tốt. Làm việc cũng khá ổn, cũng gọi là có uy tín nhất định trong cộng đồng.
Nhưng, có một đoạn trũng kéo dài nhiều tháng, khoảng thời gian mà mọi nỗ lực của bạn gần như được phản hồi bằng sự lặng im đến từ khách hàng và các kênh truyền thông của chính bạn. Và tất nhiên, bạn không kiếm được một đồng nào trong suốt nửa năm trời.
Vậy lúc đó, Hân đã làm gì để giúp đỡ bạn dần dần vượt qua?
-
Mình không hề vội vàng cổ vũ bạn bằng những lời lẽ tích cực nhất.
Mình ngồi xuống, cùng bạn tìm hiểu nguyên do tại sao những nỗi sợ ấy hình thành bên trong bạn.
Tiếp đến, mình chia sẻ với bạn 5 bước mà mình đã từng áp dụng để vượt qua đoạn trũng như bạn hiện tại:
Bước 1: KHÔNG NÉ KHÔNG TRÁNH, NHÌN THẲNG VÀO NỖI SỢ ĐỂ HIỂU ĐƯỢC NGUYÊN NHÂN

Thường là vì đã từng có một đoạn thành công trong quá khứ (xuất bản sách, bán sản phẩm thành công, được nhiều người biết đến…) rồi sau đó bỗng chững, tuyển sinh giảm sút, khách hàng im lặng. Sự im lặng này dễ khiến chúng ta hoang mang.
Điều này khiến mình nhớ lại trong quá khứ cũng đã có lần, sau một lần tuyển sinh thành công, mình tiếp tục ra sản phẩm mới, đây là một sản phẩm giá rẻ nhưng mình gửi thông tin chương trình mà chẳng ai phản hồi, viết bài đều tay nhưng không ai hỏi mua. Cảm giác “mình làm sai ở đâu” là có thật.
Thực tế ai cũng có điểm yếu cả thôi, điều chúng ta cần làm là thừa nhận nó.
Chúng ta chỉ là người bình thường đang học cách trưởng thành mỗi ngày, không phải siêu nhân. Thừa nhận không làm bạn nhỏ đi, thừa nhận giúp bạn bước tiếp tỉnh táo hơn.
Bước 2: CHO PHÉP BẢN THÂN BUỒN NHƯNG KHÔNG ĐỂ BỊ "NUỐT TRỌN"

Bị từ chối, bị "im lặng" buồn chứ.
Nếu buồn quá, nếu muốn khóc, hãy khóc, buồn đi. Đừng dồn nén, hãy bộc lộ.
Nhưng sau đó, đừng ù lì một chỗ nữa, mà hãy ngồi xuống và xem thử:
– Mình có nhắm sai tệp khách hàng không?
– Thông điệp có nói đúng vấn đề của họ chưa?
– Giá trị đưa ra có khớp với kỳ vọng không?
Phân tích chưa giúp hết đau ngay, nhưng ít nhất sẽ giúp bạn tỉnh ra.
Bởi khi có dữ liệu và phân tích, ta sẽ có thêm lựa chọn.
Bước 3: TÌM NGƯỜI CHIA SẺ AN TOÀN

Nếu vẫn thấy bế tắc, hãy tìm một người bạn có thể chia sẻ mà không bị phán xét. Một người đủ lắng nghe hết câu chuyện của bạn, để rồi chỉ ra chỗ cần điều chỉnh.
Mình nhớ đến một mentee, bạn ấy đi theo con đường coach về tâm linh. Đã từng có một thời gian dài bạn không dám thừa nhận khả năng của chính mình, càng không dám nói ra. Vì sao?
Vì xung quanh ai cũng cho rằng như vậy là “không bình thường”, là “có vấn đề tâm lý”. Xã hội vốn có nhiều định kiến, nên công việc bạn chọn bị xem là khác lạ, thậm chí kỳ quặc.
Khi không một ai tin, không một ai công nhận, không ai thực sự hiểu rằng điều bạn làm có giá trị tốt đẹp – chỉ là cách bạn thể hiện “không giống nhiều người” – thì cảm giác ấy nặng nề lắm. Trên hành trình phát triển sự nghiệp của mình, bạn từng đi tìm nhiều mentor, nhưng đa phần không ai thật sự hiểu được hành trình của bạn.
Cho đến khi tham gia chương trình học của Hân, bạn nói: “Trong quá trình đồng hành, chị luôn lắng nghe, xây dựng kế hoạch hành động phù hợp với em, mà không bắt em phải làm thế này thế kia, điều đó khiến em thấy mình được thấu hiểu và tôn trọng”. Và chính sự an toàn ấy giúp bạn dần thoải mái hơn, dám chia sẻ sâu hơn. Từ đó, bạn sắp xếp lại sản phẩm, làm rõ thông điệp, và thấy con đường phía trước mở rộng, tiềm năng của bạn được khai phá để bộc lộ nhiều hơn.
Bước 4: GHI NHẬN NHỮNG TIẾN BỘ NHỎ

Một phản hồi tử tế, một cuộc hẹn thử, một comment hỏi thêm… đều là bước tiến. Đừng bỏ qua những "mạch sống" nhỏ ấy, bởi vì nó là bằng chứng bạn vẫn còn kết nối với thị trường, với nghề, với người.
Đừng chỉ nhìn vào cái “từ chối” lớn bạn vừa đọc được/nghe được. Nhìn rộng hơn chút nữa: 3 tháng trước bạn ở đâu? 6 tháng trước bạn thế nào? Bây giờ?
So với chính bạn thôi, đừng so với ai.
Bước 5: GIỮ CHO MÌNH MỘT NIỀM TIN

Thất bại không phải dấu chấm hết. Nó chỉ là “dữ liệu” thị trường gửi lại để bạn điều chỉnh. Bạn còn tin được mình, thì mới đủ sức để người khác tin bạn.
Thất bại không nói rằng bạn tệ. Nó là thông điệp để bạn hiểu rằng: “Cách này không hiệu quả. Hãy thử cách khác xem nhé!"
--
Tóm lại, không có công thức nào giúp bạn miễn nhiễm hoàn toàn với việc bị từ chối.
Chỉ có một cách để bạn không chìm hẳn xuống đáy sâu của tiêu cực đó là:
BIẾT RÕ MÌNH LÀ AI VÀ CHỌN ĐỨNG DẬY ĐÚNG CHỖ SAU MỖI LẦN VẤP NGÃ.
Bạn không cần là người mạnh mẽ nhất.
Chỉ cần là người vẫn ngồi xuống bàn làm việc ngày mai, kể cả hôm qua bạn vừa bị từ chối tơi bời.
Bền bỉ không phải là không bao giờ ngã. Bền bỉ là mỗi lần ngã, mình đứng dậy đúng chỗ và đi đúng hướng hơn.
Còn bạn thì sao? Lần gần đây nhất bạn bị từ chối, bạn đã học được gì từ nó?




Comments